Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

Chỉ số hạnh phúc

Hạnh phúc là gì? Đây là loại câu hỏi có vô số câu trả lời. Như cánh xe ôm chúng tôi, hạnh phúc là buổi sáng lúc dắt xe ra vợ cười tươi tạm biệt, con chúc bố may mắn và ông hàng xóm dặn chiều về sớm làm vài ly lai rai…

Một trong những buổi sáng hạnh phúc như thế, vợ tôi tất tả chạy đến tìm, vẻ quan trọng: “Anh ơi, về nhà ngay, có người tới nhà mình đo đạc gì đó”. Như vậy là hồ sơ xin cấp chủ quyền nhà của mình đã được ngó tới rồi chăng? Tôi mừng rỡ lao ngay về nhà, nói ngay khi vừa thấy anh nhân viên ăn mặc lịch sự: “Của tôi tổng cộng là mười tám mét vuông, cậu cứ đo lại đi…”. Anh nhân viên khoát tay, lắc đầu: “Mét vuông gì! Ai đo nhà đâu mà mét vuông. Xin giới thiệu với anh, tôi là nhân viên của tổ chức Hạnh phúc toàn cầu, tôi đến để đo hạnh phúc của gia đình anh chị”.

Tôi nghệt mặt ra: “Hạnh phúc mà cũng đo được à?”. Anh ta cười: “Được chứ sao không, tới sao Hỏa xa lơ xa lắc còn đo được huống gì là… Mà cái này đo dễ lắm, anh chỉ cần trả lời những câu hỏi có sẵn ở đây là được. Đầu tiên, nhà ở của anh thế nào?”. Tôi cười gượng: “Cậu thấy đó, nhỏ như cái lỗ mũi”. Anh nhân viên cũng nhìn quanh một vòng rồi ghi vào chỗ trống sau ô “nhà cửa” hai chữ “ấm cúng”. Tôi chưa kịp thắc mắc thì anh ta đã hỏi tiếp: “Sức khỏe cả nhà ra sao?”. Tôi vặn vẹo hai bàn tay, lướt qua thân hình mỏng tanh của mình: “Nói chung là… cả nhà ai cũng như tôi đây”. Anh nhân viên gật gù, điền ngay vào ô “sức khỏe” dòng chữ: “Không ai có nguy cơ béo phì, cao huyết áp và tiểu đường”. Lần này anh ta cũng không để tôi kịp phản ứng. Tiếp tục: “Mơ ước gì?”. Mơ ước gì ư? Tôi lén nhìn vào ô trả lời trong tờ giấy anh ta đang cầm và thầm nhủ: “Nhiêu đó sao đủ ghi”, nhưng cũng không nên để người khác đánh giá mình tham lam, tôi ngập ngừng: “Nói thật với anh, tôi chỉ ước có tiền để dẫn cả nhà đi ăn món gà rán một bữa thỏa thích”. Anh nhân viên nhìn tôi chằm chằm, vẻ thán phục: “Anh thật là… hạnh phúc!”.

Đợi tôi mở hết cả mắt lẫn miệng vì ngạc nhiên, anh ta mới thong thả: “Anh biết không, món gà rán chỉ thật sự ngon khi chúng ta… nghĩ tới nó, thèm khát nó và mơ ước nó. Đó mới chính là hạnh phúc, thật là bất hạnh cho những ai đã ngán món gà rán. Cũng như các cô gái đẹp, người ta chỉ hạnh phúc khi còn mơ ước tới họ, có rồi thì… ngán lắm, như món gà rán vậy!”. Tôi chưa bao giờ mơ ước về các cô gái đẹp, phần vì rất chung thủy với vợ, phần khác là không có đủ tiền, nhưng xem ra tay nhân viên này cũng có lý. Có lý nhất là sau khi kết thúc buổi hỏi han, anh ta vui mừng bắt tay tôi: “Chúc mừng anh Tư, gia đình anh có chỉ số hạnh phúc loại A, là loại cao nhất!”. Tôi như người đang đi trên mây, sung sướng đến nỗi anh nhân viên chào ra về lúc nào tôi cũng không hay.

Đang ngả lưng khoan khoái để cho cái loại A hạnh phúc vừa nhận được chảy tràn qua từng lỗ chân lông thì có tiếng vợ từ ngoài cửa: “Anh ơi, bà Ba đầu xóm gọi anh chở bả đi đâu đó gấp kìa!”. Tôi bật dậy, lao đi quên cả chuyện thông báo với vợ về cái loại A hạnh phúc vừa được công nhận. Bà Ba là một “mối” sộp, ngày nào cũng đi làm từ thiện. Ngay trước cửa căn biệt thự nhà bà Ba, ông Ba đang ngắm nghía chiếc xe hơi vừa mới đổi, liếc nhìn tôi: “Cậu chờ bả một chút”. Rồi ông ấy nhìn chiếc xe mới, than thở: “Đi xe gắn máy như cậu thật… hạnh phúc. Xe hơi bây giờ chẳng còn đường để chạy”. Tôi bất giác khoét thêm nỗi đau của ông Ba: “Gia đình chú xếp loại hạnh phúc gì?”. Ông ấy nhìn xuống đất, lí nhí: “Loại C!”. Tôi an ủi: “Thôi, đừng buồn, cố gắng lên chú Ba à. Với lại, nếu cần cháu sẽ giúp chú tăng hạng xếp loại”. Ông Ba tròn mắt nhìn tôi: “Giúp à, giúp thế nào?”. Tôi nhìn quanh rồi ghé sát tai ông ấy thì thào: “Khi nào có gà rán hay gái đẹp, chú cứ gọi cháu. Cháu có thể san sẻ bớt bất hạnh cho chú”.

Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét